Trong đợt xét tuyển nguyện vọng 1 vừa qua xảy ra tình trạng nhầm lẫn điểm ưu tiên đối tượng và ưu tiên khu vực đã khiến nhiều thí sinh có nguy cơ từ đậu ĐH thành trượt.
Thí sinh trúng tuyển nguyện vọng 1 nhập học tại một trường ĐH tại TP.HCM |
Do Bộ quản dữ liệu tuyển sinh
Một khó khăn cho các trường trong việc phát hiện sai sót về điểm ưu tiên là do năm nay Bộ quản lý dữ liệu của TS. Khi xét tuyển, các trường chỉ nhập mã vạch, sau đó dữ liệu của Bộ sẽ tự cộng điểm ưu tiên của TS nếu có. Trường không thể kiểm tra hồ sơ gốc ngay trong thời gian xét tuyển để phát hiện sai sót. Mọi thứ đều dựa trên sự trung thực của TS và khâu nhập dữ liệu ở các trường THPT cũng như sở GD-ĐT.
Ngoài ra, theo tiến sĩ Minh, có 3 trường hợp khác đăng ký xét tuyển vào trường cũng có sự nhầm lẫn điểm ưu tiên do sở GD-ĐT cộng nhầm. Trong đó, có 2 TS dù được cộng điểm nhưng vẫn rớt, và 1 TS dù trừ bỏ điểm nhầm lẫn thì vẫn đậu do điểm thực chất khá cao.
Vô tình và cố tình khai nhầm
Ông Châu Minh Quý cũng cho rằng hậu kiểm trong tuyển sinh 2015 là việc đã làm trong nhiều năm nay. Theo đó, TS nào gian dối sẽ bị hủy kết quả trúng tuyển. Tuy nhiên, nếu ngay từ đầu trường ĐH, CĐ có hồ sơ gốc của TS thì dù có xảy ra tình huống “đang trúng tuyển thành trượt”, TS cũng không bị mất quyền lợi trong việc xét tuyển các đợt tiếp theo.
Cộng điểm ưu tiên thế nào là hợp lý?
Vì không phải là chuyên gia để có thể nói về vấn đề một cách toàn diện. Tuy vậy, cũng mong góp thêm lời bàn vào vấn đề xã hội đang quan tâm: nên cộng điểm ưu tiên hay không và cộng thế nào.
Kỳ xét tuyển đại học nhằm tuyển chọn người có năng lực, đặc biệt là năng lực sáng tạo, để đào tạo lâu dài. Cách tốt nhất để phát hiện ra năng lực một người là phỏng vấn trực tiếp. Tuy nhiên, cách này không khả thi khi số người cần phỏng vấn là khoảng 1 triệu. Theo tôi thì “tư chất” của con người phân phối đều trong các vùng miền. Khó có thể nói người Hà Nội “nói chung” thông minh hơn người Hà Giang. Vậy nhưng chất lượng học sinh (HS), và do đó kết quả thi, ở hai nơi hoàn toàn khác nhau. Chắc ai cũng thừa nhận lý do chủ yếu là điều kiện sống, điều kiện học hành. Để giải một bài toán, cần khoảng 5 khâu lý luận, thì một HS ở Hà Nội đã được học 4 khâu, chỉ cần “sáng tạo” 1 khâu nữa là đủ. Ngược lại, một HS ở miền núi chỉ mới được học 2 khâu, nếu sáng tạo thêm 2 khâu nữa, điểm vẫn thua HS Hà Nội, mà thực chất là kém khả năng sáng tạo hơn em HS miền núi.
Để khắc phục tình trạng đó, chúng ta có chính sách “ưu tiên”. Vùng khó khăn được cộng điểm. Điều đó hoàn toàn hợp lý.
Vấn đề còn lại là cộng thế nào?
Trước đây, khi kỳ thi đại học tách riêng kỳ thi tốt nghiệp THPT, với mức độ khó cao hơn, HS được khoảng 13 điểm là đỗ, thì việc cộng 2 điểm chẳng hạn, là cộng thêm 15,4% số điểm.
Khi tiến hành “2 trong 1”, thực chất HS nếu chỉ cần tốt nghiệp thì được khoảng 12 điểm (3 môn), kết hợp điểm tổng kết năm là đủ. Để đỗ đại học thì cần khoảng 15 – 18 diểm. Như vậy, chỉ tranh nhau “suất đại học” trong khoảng 3 đến 6 điểm. Nếu vẫn cộng 2 điểm như trước thì tức là đã cộng thêm 2 trong tổng số 3 – 6 điểm, tức là cộng khoảng 33,3% đến 66,6% số điểm.
Có lẽ cần có một sự điều chỉnh cho hợp lý chăng? Chẳng hạn nếu định như trước kia, ưu tiên 15% số điểm thì chỉ cộng thêm từ 0,45 đến 0,9 điểm là cùng.
Một khi HS ở vùng khó khăn có trình độ quá thấp so với “đề thi chung” rồi thì việc cộng điểm ít có ý nghĩa. Lại trở về cái “tiên đề” mà tôi rất tin là “Nói chung tư chất được phân phối đều” để thử tìm một giải pháp thực sự công bằng. Công bằng theo nghĩa: người có tư chất ngang nhau thì được tạo điều kiện học ngang nhau. Nếu được quyết định, tôi sẽ đưa ra phương thức sau:
Trong tổng số chỉ tiêu vào đại học, dành 50% để lấy theo số điểm, từ cao xuống thấp. 50% còn lại được chia đều theo tỷ lệ HS các tỉnh. Ở mỗi tỉnh sẽ lấy điểm từ cao xuống thấp. Nếu tỉnh nào muốn bảo đảm sự công bằng trong tỉnh đó do điều kiện vùng miền thì có thể lặp lại cách làm tương tự cho tỉnh mình.
Làm như vậy các em giỏi ở các thành phố lớn không bị thiệt, mà bảo đảm công bằng xã hội hơn cách làm hiện nay. Nếu lo HS ở địa phương kém (rõ ràng là chỉ về trình độ tạm thời, chứ không phải về tư chất) thì có thể mở những lớp bồi dưỡng (dự bị) cho các HS này.
Tất nhiên, những con số phần trăm trong bài này còn phải cân nhắc cho thích hợp. Và mỗi phương pháp mới đều cần đi kèm những biện pháp mới để… chống tiêu cực. Nhưng đó không phải là đề tài bàn đến trong bài này.